LÀM GÌ ĐỂ LUÔN HY VỌNG?

Phận người như một định luật: để sống, để ấm no và tồn tại, loài người phải không ngừng lao tác, vất vả, khổ đau, mồ hôi và nước mắt. Không ai đứng ngoài lao động mà lại có thể sống và trưởng thành. Đó là thứ định luật không bao giờ sai dù là ai, thế hệ nào, giai đoạn lịch sử nào.

Nhưng định luật cuộc đời vẫn là thứ định luật khắt khe: Lao động vừa mang lại ấm no nhưng cũng làm cho sức lực con người cạn kiệt.

Thân phận con người là sinh ra trong đau khổ, cất tiếng chào đời bằng nước mắt, cả đời làm người, khó có ai không trầm mình trong từng khoảnh khắc của nhọc nhằn, lo toan, trách nhiệm, biết bao nhiêu sự khó, sự khổ tấn công…

Khi thân xác rã rời, sinh lực tiêu hao, giã từ cuộc đời chấp nhận bỏ tất cả, vĩnh biệt tất cả, vĩnh biệt cả thân xác của chính mình, nhường cho dòi bọ làm thức ăn… xem tiếp

THẦY THUỐC CỦA LINH HỒN

Chúa Giêsu đầy uy quyền: Chúa uy quyền không chỉ trong tư cách là Thầy dạy, nhưng còn uy quyền trong tư cách là Thầy thuốc: ” Chúa Giêsu quát mắng nó rằng: Hãy im đi và ra khỏi người này! Thần ô uế liền dằn vật người ấy, thét một tiếng lớn, rồi xuất khỏi người ấy” (Mc 1, 23-27).

Là Thầy thuốc, Chúa không dừng lại ở việc chỉ chữa bệnh thể lý. Nhưng điều quan trọng mà Chúa nhắm đến, là làm cho tâm hồn con người khỏe mạnh, Chúa giải thoát con người khỏi ảnh hưởng của ác thần. Người làm cho ma quỷ phải khiếp sợ. Người ra lệnh và ma quỷ phải vâng nghe.

Từ sau tạo thành, ngay cuộc đọ sức đầu tiên, nguyên tổ đã thất trận, ngã nhào, bị ma quỷ khống chế. Con người dễ thất bại trước quyền lực của ma quỷ. Chúng tấn công không chỉ bằng xúi giục phạm tội, hay chống lại thánh chỉ của Thiên Chúa mà còn hành hạ, khống chế, trói buộc, bắt con người làm nô lệ cho chúng. Cũng từ sau tạo thành, con người chẳng thể tự mình thoát nanh ma quỷ. xem tiếp

ĐÁP TRẢ ƠN GỌI TÔNG ĐỒ

“Hãy theo Ta, Ta sẽ làm cho các ngươi thành những kẻ chài lưới người ta”. Tôi thấy trong lời Chúa mời gọi các tông đồ xưa cũng chính là lời Chúa mời gọi chúng ta, những tông đồ của Chúa hôm nay. Vậy, để theo Chúa, người tông đồ cần sống tốt ba nhiệm vụ căn bản:

  1. Tinh thần nghèo khó.

Chúa chọn những ngư phủ đi theo Chúa. Họ là những người nghèo thực sự. Họ thuộc tầng lớp người “tay làm hàm nhai” đúng nghĩa. Họ cũng nghèo về học thức, về chữ nghĩa.

Điều quan trọng hơn, dù nghèo, các tông đồ theo Chúa không phải để có nhiều tiền hơn, đủ tiện nghi và sung túc hơn. Lời Chúa mời gọi không nhắm “theo Ta các ngươi sẽ nâng cao tay nghề, sẽ đánh bắt cá giỏi hơn, sẽ làm giàu…”, nhưng lại là: “Các ngươi thành những kẻ chài lưới người ta”.

“Lưới người” thì làm gì có tiền, làm sao có thể cải thiện cuộc sống? Một lời mời gọi khá lạ lùng, nhưng dù là phận nghèo, các tông đồ vẫn bỏ mọi sự mà vâng theo. xem tiếp

VẪN THỜ CHÚA VÀ VẪN GIẾT CHÚA

Không sợ Thiên Chúa chối bỏ, chỉ sợ con người bưng tai bịt mắt để khỏi nhận ra Thiên Chúa mà thôi. Từ ngàn xưa, Thiên Chúa vẫn chỉ một đường lối, đó là trung thành ngỏ lời với con người.

Chúa sử dụng mọi cách thức, mọi hoàn cảnh, mọi chiều kích để thế giới này, vũ trụ này nói chung và nơi cuộc đời của từng người nói riêng, ghi đậm dấu ấn lòng thương xót của Chúa.

Thiên Chúa luôn tìm cách để gần gũi, để nên một với con người. Vì thế, Thiên Chúa không ngừng yêu thương tỏ mình cho con nguời. Chính Chúa Kitô là bằng chứng lớn lao cho tình yêu ấy.

Về phía con người, lẽ ra phải khát khao, phải vui mừng đón nhận, và đón nhận bằng tất cả niềm hạnh phúc của một thụ tạo được Đấng Tạo Hóa cúi xuống đoái thương, thì ngược lại, họ lại phản bội, lại ghanh ghét, chối từ, lắm lúc muốn thay quyền Thiên Chúa… xem tiếp

LỄ THÁNH GIA

(Hc 3,3-7.14-17a; Cl 3,12-21; Lc 2,22-40)

Chúa Giêsu là Ngôi Lời hiện hữu từ đời đời. Ngài đã hạ xuống thế làm người và sống trong một gia đình có cha có mẹ. Chúng ta gọi là gia đình Thánh Gia. Vì có Chúa Giêsu là Đấng Thánh cư ngụ. Chúa Giêsu đã chấp nhận kiếp người như chúng ta, ngoại trừ tội lỗi. Chúa đã đi vào thời gian và không gian của lịch sử nhân loại. Chúa Giêsu đã dùng 33 năm để hoàn tất sứ mệnh mà Chúa Cha đã trao phó. Ba mươi ba năm là một khoảng thời gian ngắn so với đời đời, nhưng là thời gian hồng ân Thiên Chúa đã viếng thăm và chia sẻ phận người. Đức Maria và thánh Giuse đã được thông phần vinh dự của Chúa Con. Ngàn đời mọi người sẽ khen Mẹ có phúc và thánh Giuse là người cha công chính: Đức Chúa làm cho người cha được vẻ vang vì con cái, cho người mẹ thêm uy quyền đối với các con (Hc 3,2). xem tiếp

CHÚA ĐẾN XÂY DỰNG HÒA BÌNH

Không có gì trên đời khiến nhân loại gớm ghét, ghê tởm, kinh sợ… cho bằng chiến tranh, vì chiến tranh gây ra vô vàn đau thương, chết chóc, tàn phá, hủy diệt… cho mọi người trên hành tinh nầy.

Và ngược lại, hòa bình và hạnh phúc là điều nhân loại luôn khát khao mong đợi.

Tiếc thay, ngay từ khởi thủy, con người đã gây chiến với nhau.

Lòng ghen ghét, hận thù, tham lam… là cội rễ, là nguyên nhân chính gây ra chiến tranh loạn lạc khắp nơi: những cuộc chiến tranh lạnh trong gia đình, chiến tranh nóng bỏng ngoài xã hội, chiến tranh dữ dội trên toàn thế giới… cũng vì ghen ghét, hận thù, tham lam… mà ra.

Thiên Chúa là Cha nhân lành rất đau lòng trước thảm cảnh đau thương nầy, và Ngài tìm cách cứu nhân loại khỏi hận thù chiến tranh bằng cách cho Con Một Ngài là Chúa Giê-su xuống thế, mang hòa bình cho nhân loại. xem tiếp

TÌNH CHÚA MUÔN NGÀN ĐỜI

“Con sẽ ca ngợi tình thương của Chúa đến muôn đời. Qua bao nhiêu thời tình Chúa chẳng vơi”. Bước vào tuần cuối của mùa Vọng, Hội thánh dẫn đoàn tín hữu dần đến đỉnh cao của tình yêu Thiên Chúa, mầu nhiệm vốn được giữ kín từ ngàn xưa, thì nay được biểu lộ (x.Rm 16,25-26): Ta sẽ yêu thương con người đến muôn đời và lòng thành tín của Ta được thiết lập trên cõi trời cao.

Sự thành tín là một đặc tính tất yếu của tình yêu đích thực: Trong bất cứ kiểu loại tình yêu nào dù là tình phu thê, tình mẫu tử, phụ tử, tình huynh đệ, tình quê hương, tình đồng chí, đồng bào…tất thảy đều đòi hỏi sự tín thành, thủy chung. Tình yêu có thể xuất hiện dưới nhiều sắc độ đậm nhạt khác nhau, nhưng không thể chấp nhận sự đứt gánh nửa chừng hoặc thay lòng đổi dạ kiểu đổi trắng thay đen. xem tiếp