Bài đọc và Suy Niệm Lời Chúa Tuần III Thường Niên C

THỨ NĂM

 Bài Ðọc I

2 Sm 7,18-19.24-29

Sau khi Nathan nói với Ðavít xong, vua Ðavít đến ngồi trước Thiên Chúa mà nói rằng: “Lạy Chúa là Thiên Chúa, con là ai và gia đình con là chi mà Chúa dẫn con đến đây? Nhưng lạy Chúa là Thiên Chúa, như thế Chúa còn cho là ít, nên Chúa còn nói đến nhà tôi tớ Chúa trong tương lai lâu dài, vì lạy Chúa, đó là thường tình của loài người.

“Chúa đã thiết lập dân Israel làm dân Chúa đến muôn đời, và lạy Chúa, chính Chúa trở thành Thiên Chúa của họ. Vậy giờ đây, lạy Chúa là Thiên Chúa, xin hãy thực hiện mãi mãi lời Chúa đã nói về tôi tớ và về nhà của nó, và hãy làm như Chúa đã phán, để danh Chúa được ca khen đến muôn đời, và được truyền tụng rằng: ‘Chúa các đạo binh là Thiên Chúa của Israel’. Xin cho nhà tôi tớ Chúa được vững chắc trước nhan thánh Chúa. Lạy Chúa các đạo binh, Thiên Chúa của Israel, vì Chúa đã mạc khải cho tôi tớ Chúa biết những lời này: ‘Ta sẽ xây dựng cho ngươi một ngôi nhà’, vì thế, tôi tớ Chúa vững tâm thốt lên lời khẩn nguyện trên đây. Vậy giờ đây, lạy Chúa là Thiên Chúa, và lời Chúa thì chân thật, vì Chúa đã tỏ ra cho tôi tớ Chúa những điều hạnh phúc ấy. Giờ đây, xin hãy khởi sự chúc phúc cho nhà tôi tớ Chúa, để nhà tôi tớ Chúa tồn tại trước mặt Chúa đến muôn đời, vì lạy Chúa là Thiên Chúa, Chúa đã phán và xin giáng phúc cho nhà tôi tớ Chúa đến muôn đời”. 

Phúc Âm

Mc 4,21-25

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng dân chúng rằng: “Có ai đem đèn sáng đặt trong thùng hay dưới gầm giường chăng? Chẳng phải là để đặt trên giá đèn sao? Vì chẳng có gì giấu kín mà chẳng thố lộ ra và chẳng có gì kín đáo mà không bị đưa ra ánh sáng. Ai có tai để nghe, thì hãy nghe”. Và Người bảo họ rằng: “Hãy coi chừng điều các ngươi nghe thấy. Các ngươi đong bằng đấu nào, thì người ta sẽ đong lại cho các ngươi bằng đấu ấy, và người ta còn thêm nữa. Vì ai có, sẽ được cho thêm; và ai không có, cả cái đang có cũng bị lấy mất”.

 

SUY NIỆM

Bài đọc thứ nhất là một lời cầu nguyện rất hay, xuất phát từ một tâm hồn đạo đức chân thật. Qua lời cầu nguyện này, Đavít nhìn nhận sự nhỏ bé của mình: “Lạy Chúa là Thiên Chúa, con là ai và gia đình con là chi mà Chúa dẫn con đến đây?”. Thật vậy, Đavít nhớ rõ nguồn gốc của mình:“Ta đã đem ngươi ra khỏi đồi cỏ lúc ngươi còn theo sau đoàn chiên, để ngươi trở nên thủ lãnh Israel dân Ta và Ta đã ở cùng ngươi trong mọi nơi ngươi đi”. Vì thế, chính Chúa là Đấng an bài, con người dù được vinh quang, quyền chức cao trọng đến đâu cũng chỉ như hạt cát so với đại dương mênh mông. Từ việc nhìn nhận sự nhỏ bé của mình, con người càng dễ chấp nhận sự cao trọng của Thiên Chúa và sẽ ca khen “danh Chúa được ca khen đến muôn đời, và được truyền tụng rằng: ‘Chúa các đạo binh là Thiên Chúa của Israel”.

Khi người ta biết nhìn nhận sự cao trọng của Thiên Chúa, người ta mới có thể đặt hết niềm tin và phó thác cuộc đời mình cho Nguời và luôn sống trong phúc lành của Chúa muôn đời: “Vì lạy Chúa là Thiên Chúa, Chúa đã phán và xin giáng phúc cho nhà tôi tớ Chúa đến muôn đời”.

Lạy Chúa, dù con có công trạng chi, vinh quang cỡ nào nhưng so với Chúa, con vẫn là tựa giọt nước sánh với biển khơi. Xin cho con đủ khiêm tốn để ca khen sự cao cả của Ngài đến muôn đời. Amen.

Chia sẻ Bài này:

facebookShare Email Email Print Bài này Print Bài này